Father and Daughter (2000)
Monday, October 27, 2014 @ 10:41 PM by Bach Trang Suốt 8 phút 30 giây chiều dài phim, ta không nghe thấy một câu thoại nào, chỉ có tiếng nhạc khi du dương lúc réo rắt, tiếng xe đạp kính coong trên những triền dốc, tiếng lá cây xào xạc và tiếng nước lay động trong gió. Tất cả những thanh âm đó cộng hưởng với nhau, mang cho tôi tiếng buồn của thời gian. Phim mở đầu bằng một cảnh chia li: cô con gái với hình hài loắt choắt tiễn cha lên thuyền ra khơi. Cha không trở về. Con gái đạp xe qua những triền dốc, qua tuổi thơ, qua thời thiếu nữ, qua cả cuộc đời để tìm lại bóng hình người cha trong chiếc áo măng tô năm nào. Tôi không biết nên buồn hay nên vui vì sự chờ đợi đầy hi vọng nhưng cố chấp của nhân vật người con. Bởi vì hi vọng dù đẹp nhưng thật buồn. Trời xanh rồi vàng, nước sông từng đầy rồi cạn, nhưng thật may, hi vọng của cô ấy, nỗi buồn của tôi, thì vẫn thế, vẫn vậy từ thời là một bé con ngây thơ cho đến khi đã thành bà lão lưng còng. Và bà lão ấy, với dáng nằm của một bào thai cô đơn bậc nhất nhưng cũng bé bỏng bậc nhất đã dùng những bánh xe mà đi qua thời gian, chạy về vòng tay cha êm ấm của những ngày xưa. Cá nhân thôi, tôi thích cái tên “Bánh xe thời gian", cái tên được Việt hóa vừa điệu vợi xa vời vừa có chút tiết lộ nội dung. Bởi vì không phải ai cũng thế sao, ai cũng muốn lăn chiếc bánh xe thời gian theo chiều ngược lại để một lần được trở về thời thơ ấu không bao giờ ta có nữa, bởi vì có một tôi bé con của cả chục năm trước trong một lần xem phim vào một chiều muộn đã thấy lòng buồn man mác không hiểu vì sao thế thôi. Labels: film, review, short film, todiebyurside |
who?
we swear our blog is much cooler than us
We have stabbed each other, on the face, for real, about 500 times, while running this blog. - Bach Trang & Ngan Ha
|
follow facebook whatever layout by Bach Trang |